---------- Ngoại truyện (phần bị cắt) ----------
Lục Văn Chiêu nằm bất động trên mặt đất, không một chút động đậy.
Đinh Bái Anh toàn thân đầy máu, đao cũng đã bị gãy, nhưng vẫn còn liều chết phản kháng.
Bùi Luân ngồi dựa vào cây bên cạnh, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn máy móc động đao chém giết.
Bùi Luân: "Mệt rồi, thật sự muốn ngủ một chút…"
Thẩm Luyện vẫn ra sức chém giết, nhưng ý thức của chàng đã vượt ra ngoài chiến trường.
Kẻ địch vẫn không ngừng xông lên, máu tươi bắn tung tóe. Thẩm Luyện đã không biệt được máu trên người mình là máu của mình hay là của kẻ địch nữa.
Tất cả nhìn lại đều là chầm chậm như vậy.
--------------------
Một vị bách hộ chắp tay vái Hứa Hiền: "Đại nhân nhìn kìa, người của Lư Tổng Kỳ!"
Thẩm Luyện quay đầu lại, chàng nhìn thấy nhiều cẩm y vệ ở phía núi đối diện, bọn họ dường như sắp đuổi kịp nàng rồi.
Thẩm Luyện chỉ cảm thấy không còn sức lực nữa.
Những cẩm y vệ ở phía sau liên tiếp chém Thẩm Luyện.
Một lúc sau, Thẩm Luyện mới chống đao từ từ ngồi xuống.
Chàng nhìn thấy một Bùi Luân đã không còn động đậy, một Đinh Bái Anh cạn kiệt sức lực mà chết.
Thẩm Luyện thầm gọi: "Diệu Huyền"
Chàng từ từ ngã xuống.
Cả sơn cốc chìm trong biển máu, cảnh tượng này giống với trận chiến ở Tát Nhĩ Hử tám năm trước.
-----------------------------
⛔️Nửa năm sau, trong ngục
Thẩm Luyện từ từ mở mắt.
Thẩm Luyện cố hết sức ngồi dậy, chàng phát hiện toàn thân đầy băng gạc, có vài nơi vẫn còn ẩn ẩn vết máu đỏ thẫm.
Đây là một gian phòng chặt hẹp, đầy những rào sắt kiên cố ở xung quanh.
Thẩm Luyện đã nhận ra được mình đang ở trong nhà giam.
Ánh sáng mặt trời lọt qua cái cửa sổ duy nhất, Thẩm Luyện một chút cũng không bận tâm.
Chàng nhớ ra rồi.
Lục Văn Chiêu, Đinh Bái Anh, Bùi Luân đã chết.
Trong ý nghĩ của Thẩm Luyện nhớ đến tiếng kêu sợ hãi của Diệu Huyền.
Nước mắt lăn trên mặt Thẩm Luyện.
Trong hành lang âm u bên ngoài phòng giam, cảnh y vệ mỗi người đều đang để tang.
-----------------------------
⛔️Phía bên ngoài Tử Cấm Thành, trong Càn Thanh Cung
Vài tên thái giám đang giúp Chu Do Kiểm thử long bào.
Hình ảnh Chu Do Kiểm ở trong gương dường như đã có khí phách thiên tử.
Ngụy Trung Hiền đứng ở sau, hai tiểu thái giám đỡ một người tiến vào.
Là Bắc Trai.
Nàng toàn thân toát ra sự ung dung hào hoa, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có ý cười nào.
Diệu Huyền quan sát Chu Do Kiểm đang mặc long bào.
Diệu Huyền: "Hoàng Thượng".
Chu Do Kiểm kinh ngạc.
Ngụy Trung Hiền: "Nô tài thỉnh cô nương về, vẫn luôn cẩn thận đối đãi, nguyên vẹn trở về bên hoàng thượng"
Ngụy Trung Hiền và quần thần lui về phía sau, nội cung chỉ còn lại Chu Do Kiểm và Diệu Huyền.
Lão thái giám Từ Ứng Nguyên đứng bên cạnh chờ hầu hạ.
Chu Do Kiểm kéo Diệu Huyền lại, cúi đầu nói: "Diệu Huyền, mong nàng đừng trách ta… tất cả đều là vì những lời ta đã hứa với nàng. (Kề vào tai Diệu Huyền nói) Ta nhất định sẽ giết Ngụy Trung Hiền, diệt Yêm Đường. Nàng tin ta, phải không?"
Diệu Huyền gật đầu: "Ta tất nhiên tin huynh"
Chu Do Kiểm: "Những chuyện trước kia đều cho qua đi, được không?"
Diệu Huyền: "Nghe Hoàng Thượng"
Chu Do Kiểm lên ngôi hoàng đế, quần thần quỳ lạy.
Chu Do Kiểm tinh thần phấn chấn.
Diệu Huyền ngồi một mình trong cung điện, dường như có tâm sự. Bên tai truyền đến tiếng hô bái lạy tân đế của quần thần.
Sau chốc lát, cung điện vẫn như cũ, Diệu Huyền đã biến mất.
Sùng Trinh thở gấp mắng Từ Ứng Nguyên một cách thậm tệ: "Người đâu?"
Từ Ứng Nguyên sợ hãi quỳ ở dưới đất: "Nô tài tuân theo chỉ dụ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói, cô nương cần gì, nô tài phải đưa cho thứ đó…"
Sùng Trinh sững người: "Vậy thứ nàng ấy muốn là gì?"
Từ Ứng Nguyên: "Lệnh bài xuất cung".
-----------------------------
⛔️Nhà lao, hình phòng
Thẩm Luyện bị ấn quỳ dưới đất, chàng kinh ngạc nhìn Sùng Trinh ở trước mặt.
Thẩm Luyện từ từ đứng dậy. Cẩm y vệ và quan quân ở bên cạnh đá vào chân Thẩm Luyện.
Quan quân: "Tù nhân to gan! Dám không quỳ trước mặt hoàng thượng!"
Thẩm Luyện: "Hoàng thượng? ..."
Sùng Trinh ra lệnh cho tất cả cẩm y vệ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thẩm Luyện.
Sùng Trinh nhìn Thẩm Luyện bằng ánh mắt tràn đầy hận thù: "Nàng ấy ở đâu?"
Thẩm Luyện có chút không hiểu.
Sùng Trinh đè nén cơn giận: "Trẫm hỏi ngươi, nàng ấy ở đâu?"
Thẩm Luyện nhìn Sùng Trinh, chốc lát chàng đã hiểu ra: "… Diệu Huyền sao? Nàng ấy vẫn còn sống?"
Sùng Trinh kinh ngạc nói: "Nàng ấy… nàng ấy nói tên thật cho ngươi?"
Trong chốc lát, Thẩm Luyện khó mà kìm lòng "Nàng ấy chưa chết… các người đều muốn giết nàng ấy, nhưng nàng ấy không chết. Hoàng Thượng, các người đều thua rồi, người dành chiến thắng là nàng ấy"
Sùng Trinh: "Nói! Nàng ấy đi đâu rồi?"
Thẩm Luyện: "Hoàng thượng, người không xứng với nàng ấy."
Sùng Trinh sững người. Chốc lát, Sùng Trinh từ từ đứng dậy, đi ra ngoài.
Sùng Trinh bước qua hành lang u ám của nhà lao, trên mặt đầy sự trống vắng.
-----------------------------
⛔️Tử cấm thành, điện Kiến Cực
Ngụy Trung Hiền mỉm cười dâng lên một danh sách cho Sùng Trinh.
Ngụy Trung Hiền: "Hoàng thượng, đây là danh sách tử tù cần hành quyết sau mùa thu"
Sùng Trinh cầm lấy: "… Công công nên về sớm nghỉ ngơi đi".
Ngụy Trung Hiền: "Nô tài không mệt…"
Sùng Trinh: "Đi đi"
Giọng điệu của Sùng Trinh không hề thay đổi, Ngụy Trung Hiền kinh ngạc.
Sùng Trinh: "Những chuyện triều chính sau này, có trẫm và nội các, không phiền công công phí sức nữa."
Ngụy Trung Hiền đầu tiên là kinh ngạc, lúc này, hắn đã phát hiện những nội quan bên trong điện đã được thay đổi thành những đại hán tướng quân thân mặc áo giáp.
Những võ sĩ đó đang nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Ngụy Trung Hiền cảm thấy toàn thân vô lực, hắn cúi chào Sùng Trinh, nhanh chân bước ra ngoài. Không hề có ai hành lễ với hắn.
Tên đầu tiên chính là Thẩm Luyện, phía sau có chữ "xử trảm"
Sùng Trinh rơi vào suy ngẫm.
-----------------------------
⛔️Nhà lao, phòng giam
Thẩm Luyện: "Thời gian đến rồi sao?"
Cẩm y vệ khoác tay, phía sau bê đến một chiếc mâm
Bên trên là một bộ quan phục cẩm vệ quân tổng kỳ.
Quan quân: "Chúc mừng Thẩm đại nhân, mời đại nhân ngày mai trở về phủ tư trấn Bắc. Vị trí trong nhà đã sắp xếp, oan cho đại nhân rồi, giờ ngài sẽ là tổng kì”.
Thẩm Luyện ánh mắt bừng sáng, chàng không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
-----------------------------
⛔️Trong tiểu viện nhà Thẩm Luyện
Cửa đã bị đẩy ra, Thẩm Luyện một thân trang phục màu đen của tổng kỳ đi vào tiểu viện.
Nhà của Thẩm Luyện đã bị thiêu đốt thành hoang tàn.
Đột nhiên, có một con mèo đen nhảy ra từ chỗ hoang tàn đó, chạy đến nơi cách Thẩm Luyện hai trượng, cảnh giác nhìn chàng.
Thẩm Luyện xúc động.
-----------------------------
⛔️Hàng Châu, một biệt viện nằm ở bên hồ
Diệu Huyền đặt bút xuống, tỉ mỉ vẽ bức tranh.
Chốc lát, Diệu Huyền bước ra khỏi phòng sách. Nhìn qua của sổ, Diệu Huyền cách hàng rào nhìn cảnh hồ phía xa xa.
Bức tranh trên bàn: Mưa lớn trên đá, một cẩm y vệ đang cầm ô đang làm việc.
-----------------------------
Đinh Bái Anh toàn thân đầy máu, đao cũng đã bị gãy, nhưng vẫn còn liều chết phản kháng.
Bùi Luân ngồi dựa vào cây bên cạnh, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn máy móc động đao chém giết.
Bùi Luân: "Mệt rồi, thật sự muốn ngủ một chút…"
Thẩm Luyện vẫn ra sức chém giết, nhưng ý thức của chàng đã vượt ra ngoài chiến trường.
Kẻ địch vẫn không ngừng xông lên, máu tươi bắn tung tóe. Thẩm Luyện đã không biệt được máu trên người mình là máu của mình hay là của kẻ địch nữa.
Tất cả nhìn lại đều là chầm chậm như vậy.
--------------------
Một vị bách hộ chắp tay vái Hứa Hiền: "Đại nhân nhìn kìa, người của Lư Tổng Kỳ!"
Thẩm Luyện quay đầu lại, chàng nhìn thấy nhiều cẩm y vệ ở phía núi đối diện, bọn họ dường như sắp đuổi kịp nàng rồi.
Thẩm Luyện chỉ cảm thấy không còn sức lực nữa.
Những cẩm y vệ ở phía sau liên tiếp chém Thẩm Luyện.
Một lúc sau, Thẩm Luyện mới chống đao từ từ ngồi xuống.
Chàng nhìn thấy một Bùi Luân đã không còn động đậy, một Đinh Bái Anh cạn kiệt sức lực mà chết.
Thẩm Luyện thầm gọi: "Diệu Huyền"
Chàng từ từ ngã xuống.
Cả sơn cốc chìm trong biển máu, cảnh tượng này giống với trận chiến ở Tát Nhĩ Hử tám năm trước.
-----------------------------
Thẩm Luyện từ từ mở mắt.
Thẩm Luyện cố hết sức ngồi dậy, chàng phát hiện toàn thân đầy băng gạc, có vài nơi vẫn còn ẩn ẩn vết máu đỏ thẫm.
Đây là một gian phòng chặt hẹp, đầy những rào sắt kiên cố ở xung quanh.
Thẩm Luyện đã nhận ra được mình đang ở trong nhà giam.
Ánh sáng mặt trời lọt qua cái cửa sổ duy nhất, Thẩm Luyện một chút cũng không bận tâm.
Chàng nhớ ra rồi.
Lục Văn Chiêu, Đinh Bái Anh, Bùi Luân đã chết.
Trong ý nghĩ của Thẩm Luyện nhớ đến tiếng kêu sợ hãi của Diệu Huyền.
Nước mắt lăn trên mặt Thẩm Luyện.
Trong hành lang âm u bên ngoài phòng giam, cảnh y vệ mỗi người đều đang để tang.
-----------------------------
Vài tên thái giám đang giúp Chu Do Kiểm thử long bào.
Hình ảnh Chu Do Kiểm ở trong gương dường như đã có khí phách thiên tử.
Ngụy Trung Hiền đứng ở sau, hai tiểu thái giám đỡ một người tiến vào.
Là Bắc Trai.
Nàng toàn thân toát ra sự ung dung hào hoa, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có ý cười nào.
Diệu Huyền quan sát Chu Do Kiểm đang mặc long bào.
Diệu Huyền: "Hoàng Thượng".
Chu Do Kiểm kinh ngạc.
Ngụy Trung Hiền: "Nô tài thỉnh cô nương về, vẫn luôn cẩn thận đối đãi, nguyên vẹn trở về bên hoàng thượng"
Ngụy Trung Hiền và quần thần lui về phía sau, nội cung chỉ còn lại Chu Do Kiểm và Diệu Huyền.
Lão thái giám Từ Ứng Nguyên đứng bên cạnh chờ hầu hạ.
Chu Do Kiểm kéo Diệu Huyền lại, cúi đầu nói: "Diệu Huyền, mong nàng đừng trách ta… tất cả đều là vì những lời ta đã hứa với nàng. (Kề vào tai Diệu Huyền nói) Ta nhất định sẽ giết Ngụy Trung Hiền, diệt Yêm Đường. Nàng tin ta, phải không?"
Diệu Huyền gật đầu: "Ta tất nhiên tin huynh"
Chu Do Kiểm: "Những chuyện trước kia đều cho qua đi, được không?"
Diệu Huyền: "Nghe Hoàng Thượng"
Chu Do Kiểm lên ngôi hoàng đế, quần thần quỳ lạy.
Chu Do Kiểm tinh thần phấn chấn.
Diệu Huyền ngồi một mình trong cung điện, dường như có tâm sự. Bên tai truyền đến tiếng hô bái lạy tân đế của quần thần.
Sau chốc lát, cung điện vẫn như cũ, Diệu Huyền đã biến mất.
Sùng Trinh thở gấp mắng Từ Ứng Nguyên một cách thậm tệ: "Người đâu?"
Từ Ứng Nguyên sợ hãi quỳ ở dưới đất: "Nô tài tuân theo chỉ dụ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói, cô nương cần gì, nô tài phải đưa cho thứ đó…"
Sùng Trinh sững người: "Vậy thứ nàng ấy muốn là gì?"
Từ Ứng Nguyên: "Lệnh bài xuất cung".
-----------------------------
Thẩm Luyện bị ấn quỳ dưới đất, chàng kinh ngạc nhìn Sùng Trinh ở trước mặt.
Thẩm Luyện từ từ đứng dậy. Cẩm y vệ và quan quân ở bên cạnh đá vào chân Thẩm Luyện.
Quan quân: "Tù nhân to gan! Dám không quỳ trước mặt hoàng thượng!"
Thẩm Luyện: "Hoàng thượng? ..."
Sùng Trinh ra lệnh cho tất cả cẩm y vệ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thẩm Luyện.
Sùng Trinh nhìn Thẩm Luyện bằng ánh mắt tràn đầy hận thù: "Nàng ấy ở đâu?"
Thẩm Luyện có chút không hiểu.
Sùng Trinh đè nén cơn giận: "Trẫm hỏi ngươi, nàng ấy ở đâu?"
Thẩm Luyện nhìn Sùng Trinh, chốc lát chàng đã hiểu ra: "… Diệu Huyền sao? Nàng ấy vẫn còn sống?"
Sùng Trinh kinh ngạc nói: "Nàng ấy… nàng ấy nói tên thật cho ngươi?"
Trong chốc lát, Thẩm Luyện khó mà kìm lòng "Nàng ấy chưa chết… các người đều muốn giết nàng ấy, nhưng nàng ấy không chết. Hoàng Thượng, các người đều thua rồi, người dành chiến thắng là nàng ấy"
Sùng Trinh: "Nói! Nàng ấy đi đâu rồi?"
Thẩm Luyện: "Hoàng thượng, người không xứng với nàng ấy."
Sùng Trinh sững người. Chốc lát, Sùng Trinh từ từ đứng dậy, đi ra ngoài.
Sùng Trinh bước qua hành lang u ám của nhà lao, trên mặt đầy sự trống vắng.
-----------------------------
Ngụy Trung Hiền mỉm cười dâng lên một danh sách cho Sùng Trinh.
Ngụy Trung Hiền: "Hoàng thượng, đây là danh sách tử tù cần hành quyết sau mùa thu"
Sùng Trinh cầm lấy: "… Công công nên về sớm nghỉ ngơi đi".
Ngụy Trung Hiền: "Nô tài không mệt…"
Sùng Trinh: "Đi đi"
Giọng điệu của Sùng Trinh không hề thay đổi, Ngụy Trung Hiền kinh ngạc.
Sùng Trinh: "Những chuyện triều chính sau này, có trẫm và nội các, không phiền công công phí sức nữa."
Ngụy Trung Hiền đầu tiên là kinh ngạc, lúc này, hắn đã phát hiện những nội quan bên trong điện đã được thay đổi thành những đại hán tướng quân thân mặc áo giáp.
Những võ sĩ đó đang nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Ngụy Trung Hiền cảm thấy toàn thân vô lực, hắn cúi chào Sùng Trinh, nhanh chân bước ra ngoài. Không hề có ai hành lễ với hắn.
Tên đầu tiên chính là Thẩm Luyện, phía sau có chữ "xử trảm"
Sùng Trinh rơi vào suy ngẫm.
-----------------------------
Thẩm Luyện: "Thời gian đến rồi sao?"
Cẩm y vệ khoác tay, phía sau bê đến một chiếc mâm
Bên trên là một bộ quan phục cẩm vệ quân tổng kỳ.
Quan quân: "Chúc mừng Thẩm đại nhân, mời đại nhân ngày mai trở về phủ tư trấn Bắc. Vị trí trong nhà đã sắp xếp, oan cho đại nhân rồi, giờ ngài sẽ là tổng kì”.
Thẩm Luyện ánh mắt bừng sáng, chàng không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
-----------------------------
Cửa đã bị đẩy ra, Thẩm Luyện một thân trang phục màu đen của tổng kỳ đi vào tiểu viện.
Nhà của Thẩm Luyện đã bị thiêu đốt thành hoang tàn.
Đột nhiên, có một con mèo đen nhảy ra từ chỗ hoang tàn đó, chạy đến nơi cách Thẩm Luyện hai trượng, cảnh giác nhìn chàng.
Thẩm Luyện xúc động.
-----------------------------
Diệu Huyền đặt bút xuống, tỉ mỉ vẽ bức tranh.
Chốc lát, Diệu Huyền bước ra khỏi phòng sách. Nhìn qua của sổ, Diệu Huyền cách hàng rào nhìn cảnh hồ phía xa xa.
Bức tranh trên bàn: Mưa lớn trên đá, một cẩm y vệ đang cầm ô đang làm việc.
-----------------------------
- Hết -
Dịch: Lục Uyển Subteam

No comments:
Post a Comment